MẠC SƯƠNG


Join the forum, it's quick and easy

MẠC SƯƠNG
MẠC SƯƠNG
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.
MẠC SƯƠNG

Chuyên Dưa leo Baby Hà Lan, Đ/c ấp 4 Sông Trầu, Trảng Bom, Đồng Nai ĐT 0973764405!

Latest topics

» Dưa Tết Canh Tý 2020----ấp 6, xã Sông Trầu, huyện Trảng Bom, tỉnh Đồng Nai
by gacon 15/1/2020, 9:45 am

» tiemview crack
by macsuong 28/5/2018, 2:30 pm

» cà chua bi trồng hữu cơ rất an toàn cho người dùng
by macsuong 28/5/2018, 9:06 am

» Lệnh điều khiển máy từ xa
by macsuong 28/5/2018, 9:05 am

» TRẢNG BOM NƠI TÔI SỐNG
by macsuong 27/4/2018, 1:01 am

» CÀ CHUA SÔ CÔ LA GIỐNG NGA
by macsuong 27/4/2018, 12:26 am

» CÀ CHUA F1 RED GIỐNG NGA
by macsuong 27/4/2018, 12:24 am

» cụ thể là chép vào thư mục này
by macsuong 1/11/2017, 10:55 am

» Đặc Sản quê Hương Xứ Nghệ
by macsuong 8/2/2017, 11:03 am

» Cảnh sát biển Việt Nam theo dõi Hải Dương-981 vào Biển Đông
by macsuong 29/12/2015, 3:52 pm

» File word bị lội "This error message can appear if the document you are
by ngoctram.nhim 19/7/2015, 10:02 pm

» Những câu châm ngôn cuộc sống ý nghĩa
by macsuong 11/11/2014, 11:29 am

» SẢN PHẨM MỚI 10/2014
by bimbip 4/10/2014, 8:17 pm

» Bảng báo giá sản phẩm mỹ nghệ
by macsuong 30/5/2014, 4:31 pm

» Cảm ơn Trung Quốc vì đưa giàn khoan đến thềm lục địa Việt Nam và sau đó...
by macsuong 9/5/2014, 10:16 am

» TẠI SAO TÔI KHÔNG VÀO ĐƯỢC DIỄN ĐÀN?
by gacon 3/12/2013, 9:46 pm

» .....CHÚC MỪNG....
by gacon 3/12/2013, 9:43 pm

» Tạo chương trình khởi động cùng window 7
by macsuong 23/10/2013, 11:01 am

» Nồi cơm khổng tử
by macsuong 26/9/2013, 9:51 pm

» OsMonitor phần mềm giám sát mạng LAN (phần mềm giám sát mạng nội bộ, mạng văn phòng)
by piaorou86 30/3/2013, 11:39 pm


You are not connected. Please login or register

Một câu chuyện cảm động

2 posters

Go down  Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

1Một câu chuyện cảm động Empty Một câu chuyện cảm động 27/10/2011, 10:55 am

gacon

gacon
THÀNH VIÊN
THÀNH VIÊN

Một câu chuyện cảm động

Câu chuyện đã xảy ra từ nhiều năm trước. Lúc đó, cô Thompson đang dạy tại trường tiểu học của thị trấn nhỏ tại Hoa Kỳ. Vào ngày khai giảng năm học mới, cô đứng trước những em học sinh lớp năm, nhìn cả lớp và nói cô sẽ yêu tất cả các học sinh như nhau. Nhưng thực ra cô biết mình sẽ không làm được điều đó bởi cô đã nhìn thấy cậu học sinh Teddy Stoddard ngồi lù lù ngay bàn đầu. Năm ngoái, cô đã từng biết Teddy và thấy cậu bé chơi không đẹp với bạn bè, quần áo thì lôi thôi lếch thếch, còn người ngợm thì lại quá bẩn thỉu. “Teddy trông thật khó ưa.”

Chẳng những thế, cô Thompson còn dùng cây bút đỏ vạch một chữ thật rõ đậm vào hồ sơ cá nhân của Teddy và ghi chữ F đỏ chói ngay phía ngoài (chữ F là hạng kém). Ở trường này, vào đầu năm học mỗi giáo viên đều phải xem thành tích của từng học sinh trong lớp mình chủ nhiệm. Cô Thompson đã nhét hồ sơ cá nhân của Teddy đến cuối cùng mới mở ra xem, và cô rất ngạc nhiên về những gì đọc được. Cô giáo chủ nhiệm lớp 1 nhận xét Teddy như sau: “Teddy là một đứa trẻ thông minh và luôn vui vẻ. Học giỏi và chăm ngoan… Em là nguồn vui cho người chung quanh”. Cô giáo lớp 2 nhận xét: “Teddy là một học sinh xuất sắc, được bạn bè yêu quý nhưng có chút vấn đề vì mẹ em ốm nặng và cuộc sống trong gia đình thật sự là một cuộc chiến đấu”. Giáo viên lớp 3 ghi: “Cái chết của người mẹ đã tác động mạnh đến Teddy. Em đã cố gắng học, nhưng cha em không mấy quan tâm đến con cái và đời sống gia đình sẽ ảnh hưởng đến em nếu em không được giúp đỡ”. Giáo viên chủ nhiệm lớp 4 nhận xét: “Teddy tỏ ra lãnh đạm và không tỏ ra thích thú trong học tập. Em không có nhiều bạn và thỉnh thoảng ngủ gục trong lớp”.

Đọc đến đây, cô Thompson chợt hiểu ra vấn đề và cảm thấy tự hổ thẹn. Cô còn thấy áy náy hơn khi đến lễ Giáng sinh, tất cả học sinh trong lớp đem tặng cô những gói quà gói giấy màu và gắn nơ thật đẹp, ngoại trừ món quà của Teddy. Em đem tặng cô một gói quà bọc vụng về bằng loại giấy gói hàng nâu xỉn mà em tận dụng lại từ loại túi giấy gói hàng của tiệm tạp hoá. Cô Thompson cảm thấy đau lòng khi mở gói quà ấy ra trước mặt cả lớp. Một vài học sinh đã bật cười khi thấy cô giơ lên chiếc vòng giả kim cương cũ đã sút mất một vài hột đá và một chai nước hoa chỉ còn lại một ít. Nhưng cô đã dập tắt những tiếng cười nhạo kia khi cô khen chiếc vòng đẹp, đeo nó vào tay và xịt ít nước hoa trong chai lên cổ.

Hôm đó Teddy đã nén lại cho đến cuối giờ để nói với cô: “Thưa cô, hôm nay cô thơm như mẹ em ngày xưa”. Sau khi đứa bé ra về, cô Thompson đã ngồi khóc cả giờ đồng hồ. Và chính từ hôm đó, ngoài dạy học cô còn lưu tâm chăm sóc cho Teddy hơn trước. Mỗi khi cô đến bàn em để hướng dẫn thêm, tinh thần Teddy dường như phấn chấn hẳn lên. Cô càng động viên em càng tiến bộ nhanh. Vào cuối năm học, Teddy đã trở thành học sinh giỏi nhất lớp. Và trái với phát biểu của mình vào đầu năm học, cô đã không yêu thương mọi học sinh như nhau. Teddy là học sinh cưng nhất của cô.

Một năm sau, cô tìm thấy một mẩu giấy nhét qua khe cửa. Teddy viết: “Cô là cô giáo tuyệt vời nhất trong đời em”. Sáu năm sau, cô lại nhận được một bức thư ngắn từ Teddy. Cậu cho biết đã tốt nghiệp trung học, đứng hạng 3 trong lớp và “Cô vẫn là người thầy tuyệt vời nhất trong đời em”. Bốn năm sau, cô lại nhận được một lá thư nữa. Teddy cho biết dù hoàn cảnh rất khó khăn khiến cho cậu có lúc cảm thấy bế tắc, cậu vẫn quyết tốt nghiệp đại học với hạng xuất sắc nhất, nhưng “Cô vẫn luôn là cô giáo tuyệt vời mà em yêu quý nhất trong đời”. Rồi bốn năm sau nữa, cô nhận được bức thư trong đó Teddy báo tin cho biết cậu đã đậu tiến sĩ và quyết định học thêm lên. “Cô vẫn là người thầy tuyệt nhất của đời em”, nhưng lúc này tên cậu đã dài hơn. Bức thư ký tên Theodore F. Stoddard - giáo sư tiến sĩ.

Câu chuyện vẫn chưa kết thúc tại đây. Một bức thư nữa được gửi đến nhà cô Thompson. Teddy kể cậu đã gặp một cô gái và cậu sẽ cưới cô ta. Cậu giải thích vì cha cậu đã mất cách đây vài năm nên cậu mong cô Thompson sẽ đến dự lễ cưới và ngồi ở vị trí vốn thường dành cho mẹ chú rể. Và bạn thử đoán xem việc gì đã xảy ra?

Ngày đó, cô đeo chiếc vòng kim cương giả bị rớt hột mà Teddy đã tặng cô năm xưa, xức thứ nước hoa mà Teddy nói mẹ cậu đã dùng vào kỳ Giáng sinh cuối cùng trước lúc bà mất. Họ ôm nhau mừng rỡ và giáo sư Stoddard thì thầm vào tai cô Thompson: “Cám ơn cô đã tin tưởng em. Cám ơn cô rất nhiều vì đã làm cho em cảm thấy mình quan trọng và cho em niềm tin rằng mình sẽ tiến bộ”. Cô Thompson vừa khóc vừa nói nhỏ với cậu: “Teddy, em nói sai rồi. Chính em mới là người đã dạy cô rằng cô có thể sống khác đi. Cô chưa từng biết dạy học cho tới khi cô gặp được em.”

bimbip

bimbip
.
.

Rơi lệ với giọng hát và câu chuyện cuộc đời cậu bé 12
tuổi
(Dân trí) - “Trong đất trời bao la rộng lớn, em mơ thấy mẹ đang cầu
nguyện cho em”, đó là lời tâm sự mà cậu bé 12 tuổi người Mông Cổ gửi tới người
mẹ quá cố của mình trong chương trình China’s Got Talent năm 2011. Giọng hát của
em đã khiến nhiều người rơi lệ.Cậu bé 12 tuổi tên Uudam đã chinh phục khán giả,
giám khảo và tất cả cư dân mạng đã có dịp xem qua đoạn clip ghi lại phần thi thử
giọng của mình tại cuộc thi China’s Got Talent năm 2011.

Xuất hiện trên
sân khấu, Uudam tỏ ra rất bản lĩnh, và chững chạc hơn tuổi khi trả lời rất trôi
chảy và tự nhiên các câu hỏi của giám khảo. Cậu bé với đôi mắt sáng giới thiệu
mình đến từ Mông Cổ và luôn mang trong mình giấc mơ tạo nên một loại mực đặc
biệt có thể biến cả thế giới này thành đồng cỏ xanh tươi như tại quê nhà của em.
Nhiều khán giả đã bày tỏ sự thích thú khi nghe em chia sẻ về giấc mơ rất đáng
yêu của mình. Một câu chuyện cảm động U21101_43c73Cậu bé 12 tuổi Uudam khiến khán giả và giám khảo rơi lệ trong
chương trình China’s Got Talent năm 2011Uudam đến cuộc thi với một ca
khúc mang tên Mother in the Dream (tạm dịch là Mẹ về trong giấc mơ). Em chia sẻ
muốn thể hiện tài năng của mình như một món quà dành tặng cho người mẹ kính yêu.


Khi giám khảo hỏi em: “Thế mẹ cháu giờ đang ở đâu?”, Uudam trả lời: “Mẹ
cháu đang ở trên thiên đường ạ”. Câu trả lời của cậu bé 12 tuổi khiến cho cả
khán phòng lặng im. Mẹ cậu bé mất vì một tại nạn xe hơi khi Uudam lên 8 tuổi và
2 năm sau cha cũng em cũng rời xa em bởi một tại nạn giao thông. Đâu đó trong
khán phòng những ánh mắt bày tỏ sự cảm thông và thương cảm bắt đầu xuất hiện.
Khi Uudam cất giọng hát, nhiều người đã rơi lệ. Uudam hát với một chất giọng
trong trẻo, và tình cảm. Bài hát mà em dành tặng cho người mẹ kính yêu của mình
đã khiến cho nhiều người day dứt khôn nguôi: “Trong đất trời bao la, em mơ thấy
mẹ đang cầu nguyện cho em, mẹ đưa cho em sữa, thứ quý giá của đất trời, mẹ của
em đang ở một nơi rất xa. Khi những vì sao đang lấp lánh trên đồng cỏ xanh, em
lại nghĩ về khuôn mặt ân cần của mẹ. Mẹ ở thiên đường và cầu nguyện cho em một
cuộc sống bình an, hạnh phúc. Mẹ đang ở một nơi rất xa…”. Mother In The Dream
được Uudam thể hiện bằng tiếng Mông Cổ, và không phải ai cũng hiểu được ý nghĩa
ca từ trong bài hát nhưng giọng ca của cậu bé 12 tuổi đã làm rung động ban giám
giám khảo và toàn thể khán giả có mặt ngày hôm đó. Cậu bé 12 tuổi chia sẻ: “Cháu
hát bài hát này rất nhiều lần. Mỗi sáng thức dậy, cháu lại hát bởi vì cháu rất
nhớ mẹ, mẹ cháu đang ở trên thiên đường”, “Thỉnh thoảng cháu lại nằm mơ thấy mẹ
ở bên cạnh mình”.

Một vị giám khảo của chương trình đã nhận xét, Uudam
giống nhân vật Hoàng Tử Nhỏ trong truyện của Antoine de Sant. “Bài hát này chính
là loại mực đặc biệt biến nơi phiền muộn này thành cánh đồng cỏ xanh tươi, để
mọi người lại được sống một cuộc sống vui vẻ và hạnh phúc”, vị giám khảo này
nói.

Ngay sau khi đoạn clip ghi lại phần thử giọng của Uudam được đưa
lên mạng, nhiều cư dân mạng đã bày tỏ sự cảm thông, và thậm chí là rơi nước mắt
với câu chuyện cuộc đời cũng như giọng hát của cậu bé. Mời các bạn thưởng thức giọng hát
của cậu bé 12 tuổi Uudam trong cuộc thi China’s Got Talent năm 2011

bimbip

bimbip
.
.

Cũng câu chuyện vềchiếc lá, tôi đã từng nghe
ai đó kể 1 lần từ lâu lắm roi nhưng không nhớ được nênviết lại theo lời của bản
thân có phần thêm phần bớt nhưng cốt truyện thì khôngthay đổi. Nếu ai có nguyên
văn câu chuyện này, mong được chia sẻ:


Ngày xưa có 2 cha con
sống với nhau, người con không may bị bạiliệt từ nhỏ và phải nằm trên dường ngày
qua ngày…Tháng ngày trôi qua, hai chacon họ rất vui vẻ và hạnh phúc khi sống có
nhau dẫu biết rằng người con sẽ vĩnhviễn không đứng dậy được.
Người cha sẽ
rất buồn nếu một ngày không còn con nữa, ông luôntìm thức ăn nuôi con mỗi ngày.
Rồi ông cũng già, tóc cũng bạc xuân qua, thutới, đông đến…. Sau nhà gần nơi cửa
sổ nơi người con nằm có một cây nhỏ đến naycũng đã cao lớn thành cây cổ thụ và
người con vẫn thường ngày nằm liệt trêndường lạc quan nhìn sự lớn dần của gốc
cây.
Một ngày, khi hai cha con ngồi bên nhau tâm sự, người con nhìnra cửa sổ
và nói: “Cha ơi, hãy nhìn cây to lớn kia, con sẽ không bao giờ xacha, con nghĩ
chừng nào triệu chiếc lá xanh trên cây kia rụng hết thì con mới xacha”
Nhưng
sau 30 mùa đông trôi qua, người cha nay đã già lắmrồi, ông không còn đi được
nữa, ông ngồi ngoài hiên luôn nhìn xa xăm lo chongười con mình khi mình già.

Một đêm trăng, khi người cha thiếp ngủ, người con nằm trêndường, anh vẫn
nhìn ra cây cổ thụ, bao nhiêu mùa đông trôi qua mà chỉ thấy duynhất một chiếc lá
không rụng, anh tự hỏi sao còn mỗi chiếc lá sao không rơi đểta phải làm khổ cha
mình thế này. Anh suy nghĩ, nghĩ và anh cố gắng hết sứctrườn dậy, bò lê lết…và
anh bắt đứng dậy được, bắt đầu đi được 1 bước chân, 2bước chân…cuối cùng rồi anh
cũng chạm được vào gốc cây, anh ngạc nhiên khi câyđã chết khô sao vẫn còn một
chiếc lá? Anh chạm tay vào chiếc lá…anh sửng sốtkhi sờ vào chiếc lá đó là chiếc
lá giả, anh khóc thảm thiết và chạy thật nhanhra đầu nhà gọi “Cha,
cha….”
Người cha bừng tỉnh, quơ quơ chiếc gậy rồi họ ôm nhau cùngnhau bước
lên thềm nhà đúng lúc ánh trăng tròn luồn qua đám mây tỏa bóng sángđầy
sân.


Câu chuyện này có lẽ là sự cải biên chuyện ngắn nổi tiếng
của một nhà văn Hoa Kỳ (Tôi quên mất tên) - dịch ra tiếng Việt có tựa là "Chiếc
lá cuối cùng".
Nội dung câu chuyện tóm tắt như sau:
Một ông lão nghèo làm
nghề người mẫu thuê giá rẻ cho các sinh viên mỹ thuật. Ông ước mơ trở thành một
họa sĩ nổi tiếng và có tác phẩm để đời. Vào một ngày mùa đông lạnh giá ở nước
Mỹ, có một cô sinh viên thuê ông làm mẫu bị viêm phổi, một bệnh khó chữa ở đầu
thế kỷ trước. Cô bé thất vọng và nằm chờ chết ở bệnh viện, cô ta nhìn qua cửa sổ
phòng bệnh và đếm từng chiếc lá rơi ở một cây leo trên tường ngoài cửa sổ và nói
với ông lão người mẫu khi ông đến thăm cô: "Số phận của con như những chiếc lá
trên cành cây kia, khi chiếc lá cuối cùng rơi xuống con sẽ chết.". Cô ấy tin như
vậy. Ngày lại ngày trôi qua, cái cây rụng từng chiếc lá. Khi trên cành chỉ còn
trơ trọi vài chiếc lá vàng heo hắt, cô bé nói: "Ngày mai khi mở cửa sổ ra thấy
những chiếc lá cuối cùng đã rơi xuống thì đó là ngày con kết thúc cuộc đời
mình!". Đêm hôm ấy, gió thổi ào ào với những cơn mưa tuyết.... Nhưng kỳ lạ thay!
Khi cô bé mở cửa sổ phòng ngủ thì vẫn thấy chiếc lá cuối cùng ở trên cây như một
dấu ấn của sự sống mãnh liệt trước những phong ba cuộc đời. Một khí lực trào lên
trong người cô bé và cô bé tự tin ấy đã khỏi bệnh trở về mái trường xưa. Nhưng
từ ngày ấy, không thấy ông lão người mẫu đâu cả.
Người ta kể lại rằng: Vào
cái đêm mà gió và mưa tuyết ào ào tới vùng này thì họ thấy một ông lão co ro
trong chiếc áo lạnh cũ sờn với cái đèn măng sông ngồi dưới chân tường bệnh viện.
Ông lão đã chờ chiếc lá cuối cùng trên cành cây rơi xuống và nhặt chiếc lá ấy
lên. Ông lão bắc thang, treo đèn măng sông và vẽ lại chiếc lá ấy y hệt như nó
vẫn ở trên cây. Sau đêm hôm đó, ông lão bị viêm phổi và đã chết.

Sponsored content



Về Đầu Trang  Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết