Khai ThịTình Ái và Dục Vọng là Tảng Ðá Buộc Chân Người Tu ÐạoCho đến hơi thở cuối cùng, cũng nên đối xử tốt với mọi người, nhưng đừng để tình ái xen vào.
Trong nghiệp sinh tử, tình ái và dục vọng là gốc chướng Ðạo. Là người tu Ðạo,
bất luận đối với người hoặc đồ vật, nếu sinh ra lòng ái dục thì sẽ chướng ngại sự tu hành, làm mình không phát triển được.Nói một cách rõ ràng hơn, ái dục là sinh tử, sinh tử chính là ái dục.
Ái dục là nguồn gốc của sinh tử. Nếu không phá vỡ tình ái dục vọng vô
minh, thì mình sẽ không thể ra khỏi biển lớn sinh tử. Làm sao để thoát
sinh tử? Rất giản dị, chỉ cần "đoạn dục khử ái," nghĩa là dứt dục vọng,
trừ ái tình, chẳng cách nào khác hơn.
Người
tu Ðạo đừng nên suy nghĩ về tình ái dâm dục, càng không
nên có hành vi yêu đương. Ðối với bất cứ người nào, không nên sinh lòng
yêu đương; hễ có lòng yêu đương thì gốc khổ không thể tránh được; vì có
lòng yêu đương thì khó thoát vòng sinh tử.Có người nói: "Con người là động vật có tình cảm, chuyện ăn uống và dâm
dục là việc tự nhiên." Chính bởi vì nhân duyên đó, nên cần phải tu Ðạo.
Trong Kinh Tứ-Thập-Nhị-Chương có dạy rằng:
Mình xem những người già như mẹ mình, những người lớn tuổi như chị,
những cô trẻ là em và những đứa nhỏ là con. Hãy Sinh ra lòng độ thoát
họ và diệt trừ những niệm ác.
Là kẻ tu đạo mình phải luôn luôn quán tưởng như vậy. Nếu quả không có
ái, phải chăng khi gặp người khác mình cứ ngậm miệng chẳng để ý đến họ?
Không đúng! Mình không chấp trước vào tình ái, không sinh lòng yêu
đương, nhưng không sinh ra lòng ruồng ghét kẻ khác, cũng không thể nói
rằng: "Bởi vì tôi không thương người ta nên tôi phải ghét họ." Ðó là
điều sai lầm. Như vậy thì thế nào là đúng?
Tức là không thương mà cũng chẳng ghét ai. Không thương, không ghét chính là Trung-đạo.Tu hành là
tu cái gì? Chính là tu pháp Trung-đạo. Ðối đãi với
người mình luôn luôn bình đẳng, dùng tâm từ bi; nhưng phải luôn cẩn
thận, chớ để rớt vào cạm bẫy ái tình.Quý-vị nên chú ý! Ðừng nên bị tình ái làm cho mê hoặc. Nếu có người gởi
cho quý-vị phong thơ tình, quý-vị cảm thấy lòng mình vui mừng, giống
như có con thỏ nhảy nhót, con tim hết sức hoan hỉ, cho rằng hễ có kẻ
yêu mình, là chuyện tốt.
Sự thật là người yêu quý-vị chỉ muốn kéo quý-vị đọa lạc mà thôi.Quý-vị thiện-tri-thức nên tựa vào chỗ này mà dụng công phu, phải thật
sự hiểu rằng: "Ái tình là thứ phiền hà vô cùng." Từ vô lượng kiếp tới
nay, sở dĩ sanh tử không thể chấm dứt được là vì sao? Chính là bị hai
chữ "ái tình" làm hại. Nếu như mình có thể "đoạn dục khử ái" thì mới có
thể siêu thoát Tam-giới, không còn sanh tử nữa.
Thứ mình thích thì mình yêu, không thích thì ghét bỏ. Hễ khi thích, tức
là mình đã sinh lòng yêu thương. Hễ khi ghét lòng mình sinh ra sự ghét
hận.
Cả hai thứ, yêu, ghét đều là do tình cảm mà có. Người tu hành xử lý sự việc không dựa vào tình cảm.Tuy nhiên cũng không thể giống như ông Quan Công, ngồi chễm chệ trên
bàn xử lý, người ta đảnh lễ, ông cũng không thèm nhìn tới. Ðối với
người, mình phải có sự hòa nhã, lễ độ, không nên cống cao, ngạo mạn,
coi thường kẻ khác.
Tóm lại, đối với người khác mình phải có lòng từ bi, tìm phương tiện
giúp đỡ họ. Lúc nào cũng nên nghĩ đến người khác và khiến họ sinh lòng
hoan hỉ. Cho đến hơi thở cuối cùng, cũng nên đối xử tốt với mọi người,
nhưng đừng để tình ái xen vào. Các vị nhớ lấy! Ðó là pháp môn vô cùng
trọng yếu.
Si Ái Triền MiênSự tai hại nhất trên đời là ái tình sâu đậm.
Việc cao thượng nhất là tu đạo thanh tịnh.
Quý-vị xem gốc cây nầy gồm có hai nhánh, song đôi hợp thành một, nhánh
trên nhánh dưới kết hợp với nhau, quý-vị biết đó là gì không? Ðây là do
vô lượng kiếp về trước có một đôi nam nữ thương yêu nhau rất sâu đậm.
Hai người đó phát nguyện rằng: "Tại thiên, nguyện tác tỷ dực điểu. Tại
địa, nguyện vị liên lý chi." Nghĩa là nếu sinh lên trời thì làm đôi
uyên ương hai cánh liền nhau, nếu sinh dưới đất thì nguyện làm gốc cây
liền cành. Ðôi nam nữ nầy rất chung tình, nên kết làm vợ chồng. Cả hai
người có một sở thích giống nhau, đó là: ham tiền. Người đàn ông thì
thí mạng để kiếm tiền, người đàn bà thì thích phung phí tiền, cho nên
có qua có lại hết sức hợp tình hợp ý.
Tuy nhiên, bởi vì yêu nhau quá đậm đà nên tạo ra tội nghiệp cũng hết sức sâu dầy.
Ðời đời kiếp kiếp sinh ra trầm luân, đọa lạc vào đường súc sanh, trở
thành ngạ quỷ, cuối cùng đọa địa ngục. Ðến nay đôi vợ chồng nầy biến
thành thảo mộc. Gốc cây nầy đáng lẽ gồm có hai nhánh, nhưng nó lại sinh
trưởng cùng một chỗ, nên mãi mãi ràng buộc với nhau không xa lìa.Quý-vị thấy không, nhánh bên trái bao quanh lấy nhánh bên phải, nhánh
bên phải cũng nhào sang ôm lấy nhánh bên trái, giống như đàn ông đàn bà
hai người ôm nhau vậy. Ðó mới thấy rằng
đôi nam nữ nầy tập khí ái
tình si mê, hạ liệt bao kiếp rất sâu đậm. Ngày nay chúng thành loại
thảo mộc mà cũng không bỏ được lòng si ái đó. Ở giữa hai gốc nầy có một
cục đá, mà hai người nầy quý như châu báu. Cục đá đó là gì? Nguyên lai
nólà trương mục ngân hàng của hai vị đó trong tiền kiếp.Mấy năm trước có lần chúng tôi vào thành thuyết Pháp. Khi đi ngang qua bờ sông thấy gốc cây nầy, liền nhặt đem về.
Quý-vị nhìn xem: đầu gốc cây nầy bị chặt đứt, rễ cũng bị chặt mất luôn,
lộ ra hai nhánh rất khô cằn, song hai nhánh cây nầy vẫn triền miên ôm
chặt lấy nhau. Quý-vị không thấy đó đáng thương xót sao?Như vậy đủ thấy rằng
tình yêu càng sâu đậm thì càng nguy hiểm. Ðây không phải là chuyện nói chơi nói giỡn đâu.Có người trong bụng nghĩ rằng: "Thầy ơi! Thầy nói Pháp này tôi không
thể tin được, bởi vì nó không có chứng minh, không hợp lý. Ðại khái
Thầy muốn dọa con nít, nói lời chiêm bao thôi." Tin hay không là do
quý-vị, tôi không có cách nào làm quý-vị tin được bởi vì đây là Pháp
rất khó nói, khó thuyết. Người đã mê luyến ái thì dù mình có nói cách
nào đi nữa họ vẫn không thức tỉnh, không chấp nhận được.
Sự tai hại nhất trên đời là ái tình sâu đậm. Việc cao thượng nhất là tu đạo thanh tịnh. Không phải người ta không biết lý ấy; biết nhưng cố phạm là vì chẳng cách gì dứt bỏ thói quen đã làm trong nhiều kiếp trước.
Tục ngữ Trung Hoa có câu rằng:
"Khi tay đã cầm cây củi khô
rồi, thì y khó chịu bỏ ra để đổi lấy cành hoa." Ðó là muốn ví dụ những
người luôn luôn chấp trước vào tình yêu. Nếu mình nói với họ rằng,
hãy bỏ đi những thứ luyến ái đó để tu Ðạo là điều quý hơn, chắc chắn họ
sẽ cố chấp không muốn quay đầu lại. Rằng:
Thiên vũ tuy khoan, nan nhuận vô căn chi thảo.
Phật môn tuy quảng, nan độ bất tín chi nhân.
Nghĩa là:
Trời mưa rưới nước khắp nơi, song khó tươi nhuận cây cỏ không gốc.
Cửa Phật tuy rộng thênh thang, mà vẫn khó độ kẻ chẳng lòng tin.
Tôi đã bảo tồn gốc cây nầy lâu năm rồi. Có nhiều người tôi không muốn
cho họ thấy bởi vì có nói pháp nầy cho họ, họ cũng chẳng tin. Tôi phải
chờ cho thời điểm chín mùi rồi tôi mới nói. Ngày 24 tháng 10, quý-vị từ
khắp nơi xa xôi đến đây để triều bái, tôi đem gốc cây nầy ra Vạn Phật
Ðiện. Tuy nhiên cho đến ba tuần sau tôi mới nói là vì nếu không nói thì
e chẳng còn thời gian nữa; nên bất kể là quý-vị có tin hay không, tôi
cứ kể nhân duyên của gốc cây nầy cho quý-vị nghe.
Giảng tối ngày 12 tháng 11, năm 1982
tại Vạn Phật Thánh Thành
xem đầy đủ tại đây
chuavanphat.org
__________________
Khi
hiếu thảo, gốc rễ làm người, được trồng sâu vững thì Đạo sẽ sanh. Đạo
là con đường mình phải đi. Là khuôn mẫu để mình hun đúc cá tính, là
thước đo để mình dựa vào mà học làm người tốt.
http://www.chuavanphat.org/